09/10/2011 21:55
(VTC News) - “Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ”.
Mấy ngày nay, trên các
trang mạng xã hội, các diễn đàn xôn xao bàn tán về một bức thư của cha
mẹ gửi đến những đứa con thân yêu của mình. VTC News xin trích lại bức thư giản dị nhưng khiến những người làm con phải nhìn nhận lại chính mình.
|
"Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ."
|
“Ngày bố mẹ già đi, con
hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vung
vãi... Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc... Xin con
hãy bao dung!
Con hãy nhớ những ngày, giờ mà bố mẹ đã trải qua với con, để dạy cho con bao điều lúc thuở bé.
Nếu như bố mẹ cứ lập đi lập lại hàng trăm lần mãi một chuyện, thì đừng bao giờ cắt đứt lời bố mẹ... mà hãy lắng nghe!
Khi con còn ấu thơ, con
hay muốn bố mẹ đọc đi đọc lại mãi một câu truyện hằng đêm cho đến khi
con đi vào trong giấc ngủ... và bố mẹ đã làm vì con.
Nếu như bố mẹ không tự tắm rửa được thường xuyên, thì đừng quở trách bố mẹ và đừng nên cho đó là điều xấu hổ.
Con hãy nhớ... lúc con còn nhỏ, bố mẹ đã phải viện cớ bao lần để vỗ về con trước khi tắm.
Khi con thấy sự ít hiểu
biết của bố mẹ trong đời sống văn minh hiện đại ngày hôm nay, đừng thất
vọng mà hãy để bố mẹ thời gian để tìm hiểu.
Bố mẹ đã dạy dỗ con bao điều... từ cái ăn, cái mặc cho đến bản thân và phải biết đương đầu với bao thử thách trong cuộc sống.
Nếu như bố mẹ có đãng trí
hay không nhớ hết những gì con nói... hãy để bố mẹ đôi chút thời gian
để suy ngẫm lại và nhỡ như bố mẹ không tài nào nhớ nổi, đừng vì thế mà
con bực mình mà tức giận... vì điều quan trọng nhất đối với bố mẹ là
được nhìn con, đưọc gần bên con và được nghe con nói, thế thôi!
Nếu như bố mẹ không muốn ăn, đừng ép bố mẹ!... vì bố mẹ biết khi nào bố mẹ đói hay không.
Khi đôi chân của bố mẹ
không còn đứng vững như xưa nữa... hãy giúp bố mẹ, nắm lấy tay bố mẹ như
thể ngày nào bố mẹ đã tập tềnh con trẻ những bước đi đầu đời.
Và một ngày như một ngày sẽ đến, bố mẹ sẽ nói với con rằng... bố mẹ không muốn sống, bố mẹ muốn từ biệt ra đi.
Con đừng oán giận và buồn khổ... vì con sẽ hiểu và thông cảm cho bố mẹ khi thời gian sẽ tới với con.
Hãy cố hiểu và chấp nhận,
đến khi về già, sống mà không còn hữu ích cho xã hội mà chỉ là gánh
nặng cho gia đình!... và sống chỉ là vỏn vẹn hai chữ "sinh tồn".
Một ngày con lớn khôn,
con sẽ hiểu rằng, với bao sai lầm ai chẳng vướng phải, bố mẹ vẫn bỏ công
xây dựng cho con một con đường đi đầy an lành.
Con đừng nên cảm thấy xót xa buồn đau, đừng cho rằng con bất lực trước sự già nua của bố mẹ.
Con chỉ cần hiện diện bên
bố mẹ để chia sẻ những gì bố mẹ đang sống và cảm thông cho bố mẹ, như
bố mẹ đã làm cho con tự khi lúc con chào đời.
Hãy giúp bố mẹ trong từng bước đi vào chiều...
Hãy giúp bố mẹ trong phút sống còn lại trong yêu thương và nhẫn nại...
Cách duy nhất còn lại mà bố mẹ muốn cảm ơn con là nụ cười và cả tình thương để lại trong con.
Thương con thật nhiều...
Bố mẹ..."
Tác giả: PIERRE ANTOINE (Việt kiều Pháp)
Mời bạn đọc
chia sẻ những suy nghĩ và tình cảm sau khi đọc bức thư trên tuy giản dị
nhưng vô cùng xúc động. Ý kiến của độc giả xin gửi vào ô thảo luận cuối
bài viết.
Khởi Nguyên (sưu tầm)
Đọc xong
bức thư này mình nhận ra được rất nhiều điều. Có những thứ quý ta đang
có nhưng lại không làm biết trân trọng và giữ lấy, chỉ đến khi đánh mất
ta mới biết được ta cần chúng như đến nhường nào!
(AT)
Nếu một mai thấy mẹ cha già yếu
Hãy thương yêu và thấu hiểu song thân.
Những lúc ăn, Mẹ thường hay vung vãi
Hay tự Cha không mặc được áo quần.
Hãy nhẫn nại nhớ lại thời thơ ấu
Mẹ đã chăm lo tã, áo, bế bồng.
Bón cho con từng miếng ăn, hớp sữa
Cho con nằm trong nệm ấm chăn bông.
Cũng có lúc con thường hay trách móc
Chuyện nhỏ thôi mà mẹ nói trăm lần.
Xưa kia bên nôi, giờ con sắp ngủ
Chuyện thần tiên mẹ kể mãi không ngừng.
Có những lúc Cha già không muốn tắm
Đừng giận cha và la mắng nặng lời
Ngày còn nhỏ, con vẫn thường sợ nước
Từng van xin "đừng bắt tắm, mẹ ơi !"
Những lúc Cha không quen xài máy móc,
Chỉ cho Cha những hướng dẫn ban đầu.
Cha đã dạy cho con trăm nghìn thứ
Có khi nào cha trách móc con đâu?
Một ngày nọ khi mẹ cha lú lẫn
Khiến cho con mất hứng thú chuyện trò
Nếu không phải là niềm vui đối thoại
Xin đến gần và hãy lắng nghe cha.
Có những lúc mẹ không buồn cầm đũa
Đùng ép thêm, già có lúc biếng ăn
Con cần biết lúc nào cha thấy đói
Lúc nào cha thấy mệt, muốn đi nằm.
Khi già yếu phải nương nhờ gậy chống
Xin nhờ con đỡ cha lấy một tay
Hãy nhớ lại ngày con đi chập chững
Mẹ dìu con đi những bước đầu ngày.
Một ngày kia, cha mẹ già chán sống
Thì con ơi, đừng giận dữ làm chi!
Rồi mai này đến phiên, con sẽ hiểu
Ở tuổi này, sống nữa để làm chi?
Dù mẹ cha cũng có khi lầm lỗi
Nhưng suốt đời đã làm tốt cho con
Muốn cho con được nên người xứng đáng
Thì giờ đây con cũng chẳng nên buồn.
Con tức giận có khi còn xấu hổ
Vì mẹ cha giờ ăn đậu ở nhờ
Xin hãy hiểu và mong con nhớ lại
Những ngày xưa khi con còn tuổi ấu thơ.
Hãy giúp Mẹ những bước dài mệt mỏi
Để người vui đi hết chặng đường đời.
Với tình yêu và cuộc đời phẩm giá
Vẫn yêu con như biển rộng sông dài.
Luôn có con trong cuộc đời,
Yêu con, cha có mấy lời cho con.
(Hạnh Phúc)
Đọc xong
bức thư mà thấy phải suy nghĩ nhiều quá. Có đôi lần cãi lại bố mẹ, lại
còn trách bố mẹ không quan tâm nhưng ngẫm lại mọi việc bố mẹ làm đều tốt
cho mình. Bố mẹ hi sinh vì mình nhiều quá. Con lại không hiểu được. Bố
mẹ ơi, con nhớ bố mẹ và nhà quá. Ở Phương xa con sẽ học hành chăm chỉ để
đáp lại công ơn của bố mẹ
(nguoi wa duong)
Đi làm về,
nó thấy lớn tiếng phía ngoài lan can... Thì ra anh nó cáu vì đang phải
tắm rửa chăm sóc cho người bố bị tai biến mạch máu não, bán thân bất
toại mấy năm trời, khổ hơn nữa là ông cũng không thể nói lại được sau di
chứng của cơn bệnh... Hàng ngày, nằm 1 chỗ ăn uống đạm bạc, ông cứ gầy
quắt, những vết bầm trên người do nằm 1 chỗ lâu ngày...nhà nghèo quá,
muốn mua 1 cái xe lăn cũng khó phần vì nhà cửa chật chội, phần vì phải
leo đến 3 tầng gác tập thể thì cái xe lăn cũng chả phát huy được công
dụng gì... Nó thương bố lắm, ông yêu thương và lúc nào cũng lo lắng cho
nó... Ngày nó đi làm, lúc nào ông cũng nhắc nó phải tiết kiệm vì cuộc
sống còn khó khăn...mà nó không làm được gì nhiều như ông mong muốn...
...Vẫn tiếng người anh :" Sao ông không ra hiệu cho con, bẩn thỉu thế
này ai chịu được" cổ họng nó nghẹn lại, xót xa quá....nhưng thôi, cuộc
sống quá vất vả cộng thêm chăm sóc những đứa trẻ đã làm anh trai nó mệt
mỏi rồi chứ anh nó cũng thương bố lắm... Nó lại gần bảo anh đi vào để nó
tắm cho bố, nó nói với bố những câu an ủi rằng anh mệt nên cáu, rằng
ông đừng suy nghĩ...ông chỉ nhìn nó chẳng nói gì... nó quay mặt đi để
giấu những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má...
...10 năm sau ngày bố mất, nó mới xây được ngôi mộ mới cho bố...ko biết ở
trên kia bố nó có biết những gì nó nghĩ, nó làm hay không nhưng nó làm
chỉ vì 1 lý do duy nhất : ngày bố nó còn sống nó chưa làm được gì nhiều
cho ông cả...
(Flamboyant)
Thật không có một lời nào để diễn tả hết cảm xúc của mình khi đọc được lá thư này.
Thật sự mình muốn về nhà và sà vào vòng tay của bố mẹ quá đi thôi.
Bố mẹ ơi! Con sẽ nỗ lực hết sức để không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ.
Bố mẹ hãy tin ở con nhé!
Xin cám ơn tác giả người đã nói lên những điều mà không ai cũng có thể nhận ra.
(Nguyễn Việt Anh)
bài văn
trên rất đúng với thực tế,và thực sự khi đọc xong những dòng chữ trên
với mỗi người con chúng ta công lao của cha mẹ là vô cùng to lớn,tình
thương cha mẹ dành cho con cái thật sâu đậm và kể hết,đôi lúc con người
ta vì một lí do nào đó mà quên thì đọc bài văn trên nó sẽ thức tỉnh bao
tâm hồn về phận làm con với cha mẹ,cảm ơn tác giả nhiều!
(lê văn quang)
Tôi là một
người con và cũng đã là một người bố. Tôi vô cùng xúc động khi đọc xong
nội dung bức thư. Thật vô cùng sâu sắc. Bức thư giúp tôi nhận ra tôi ở
cả 2 cương vị: Làm con, làm bố.
(Nguyễn Đoàn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét