Chủ Nhật, 30/10/2011 11:29
Học sinh lớp 7 không thể đọc trôi chảy được một đoạn văn ngắn, không thể làm phép tính nhân, chia; học sinh đứng đầu lớp 5 không biết làm những phép tính đơn giản nhất... Đó là thực trạng đang diễn ra tại một trường Tiểu học - THCS ở huyện Chư Pah - Gia Lai
Vừa mới đi học về và gặp chúng tôi ngay
nhà tại làng Díp, em Rơchâm Uốc học sinh lớp 7B, Trường THCS Ia Kreng
(xã Ia Kreng, huyện Chư Pah - Gia Lai) khiến chúng tôi thật sự bất ngờ
với học lực của một học sinh lớp 7. Ngay tại nhà mình, với sự giúp đỡ
của bạn bè nhưng Rơchâm Uốc vẫn không thể đọc trôi chảy được một đoạn
văn ngắn, không thể làm phép tính nhân, chia… Các môn học khác như Anh
văn, Hóa, Lịch sử…, em đều không biết.
Em Rơchâm Tham, học sinh lớp 5B do thầy Đặng Ngọc Sự chủ nhiệm chỉ
biết đọc, biết viết, không biết làm toán. Mặc dù đã học lớp 5 và được
xem là người có học nhất trong gia đình nhưng em không thể làm phép tính
cực kỳ đơn giản. Với Rơchâm Tham 5x5 = 10!?
Cậu
học trò Rơchâm Nghi vừa tốt nghiệp THCS nhưng vẫn đầu hàng trước phép
tính cộng với đáp án gây choáng váng 119+3.680=4.870!. Ảnh: Thanh Bạch
Cũng theo Rơchâm Tham, lớp 5B em có 13 bạn, tất cả là đồng bào dân
tộc Jrai ở làng Díp, lớp có 3 bạn nhận được giấy khen cháu ngoan Bác Hồ
là bạn Thi, bạn Hương và bạn Rích, cũng giống như Rơchâm Tham, mặc dù là
1 trong 3 học sinh khá nhất lớp 5B nhưng Rơchâm Rích chỉ biết đọc, biết
viết nhưng chưa biết làm toán, ngay cả đến những phép toán đơn giản
nhất. Với em Rơchâm Kảo, học sinh lớp 2B thì 1+3=11!?
Chất lượng học tập của học sinh cấp Tiểu học và THCS ở xã Ia Kreng
càng làm chúng tôi bất ngờ hơn khi em Rochâm Nghi, một cậu học sinh vừa
tốt nghiệp THCS năm 2011 với bằng tốt nghiệp trung bình khoe với chúng
tôi rằng: “Em biết làm toán và… biết hết, biết nhiều hơn mấy đứa trong
làng Díp”.
Để minh chứng cho khả năng giải toán Đại số của mình, em Rơchâm
Nghi ngồi xuống và thực hiện khả năng giải toán của mình trong gần 30
phút. Bài giải của Rơchâm Nghi khiến chúng tôi hết sức bất ngờ 19 x 27 =
143; 115 : 5 = 25; 6 x 73 = 329 và “hoành tráng” hơn là phép tính cộng
119 + 3.680 = 4.870!? Và như để khẳng định bài toán này chỉ có em mới
biết giải được, em Rơchâm Nghi ký thẳng vào sổ tác nghiệp của chúng tôi
như khẳng định quyền “sở hữu trí tuệ” cho khả năng giải toán của mình.
Anh Rơchâm Toan, làng Díp- bố học sinh Rơchâm Kảo, học sinh lớp 2B,
Trường THCS Ia Kreng chán nản: “Gia đình tôi cho con đi học mà nó chẳng
biết gì cả. Làm toán cũng không biết, đọc cũng không được vậy mà vẫn
lên lớp đều đều”.
Trong những buổi họp làng, bà con trong làng thường nói con cái cho
đi học nhiều năm rồi nhưng không biết đọc, không biết viết thì học làm
gì? Già làng Díp Rơchâm Jươk cho biết: “Nhiều năm qua, con em trong làng
dù được đi học nhưng học thì học miết mà không biết gì hơn. Nhưng rồi
cả làng Díp ai cũng muốn con đi học, ai cũng muốn con cái biết được cái
chữ nhưng họ cũng chán nản khi con em không biết chút gì. Mỗi lần họp
làng, già cũng chỉ biết vận động bà con đưa con em đi học là chấp hành
vận động của nhà nước”.
Khi học sinh lạ lẫm với tiếng phổ thông…
Theo giáo viên Đặng Ngọc Sự- Chủ nhiệm lớp 5B, Trường THCS Ia Kreng ngay tại điểm trường làng Díp, cho biết: Sức học của các em học sinh rất yếu, về khả năng tiếp thu bài học chậm, ham chơi… Không ở đâu như xã Ia Kreng, nơi đây có những ngôi trường với gần 100% học sinh là người đồng bào dân tộc Jrai tập trung ở các cấp mầm non, tiểu học và THCS. Trong số đó, phần lớn học sinh mầm non và tiểu học ở những năm đầu đều chưa biết tiếng phổ thông. Đây là một trở ngại lớn cho ngành giáo dục, gây khó khăn cho giáo viên khi truyền đạt kiến thức văn hóa cho học sinh.
Theo giáo viên Đặng Ngọc Sự- Chủ nhiệm lớp 5B, Trường THCS Ia Kreng ngay tại điểm trường làng Díp, cho biết: Sức học của các em học sinh rất yếu, về khả năng tiếp thu bài học chậm, ham chơi… Không ở đâu như xã Ia Kreng, nơi đây có những ngôi trường với gần 100% học sinh là người đồng bào dân tộc Jrai tập trung ở các cấp mầm non, tiểu học và THCS. Trong số đó, phần lớn học sinh mầm non và tiểu học ở những năm đầu đều chưa biết tiếng phổ thông. Đây là một trở ngại lớn cho ngành giáo dục, gây khó khăn cho giáo viên khi truyền đạt kiến thức văn hóa cho học sinh.
Giáo viên Nguyễn Tấn Huy- Phó Hiệu trưởng Trường THCS Ia Kreng, huyện Chư Pah trao đổi với phóng viên. Ảnh: Thanh Bạch
Trong điều kiện vốn tiếng Việt hạn chế, chỉ quẩn quanh với giao
tiếp trong làng nên nhìn chung, mặc dù được các giáo viên tận tình
truyền dạy kiến thức nhưng học sinh rất nhanh quên, không chịu làm bài
tập ở nhà, tiếp thu bài chậm với quan điểm lên lớp một buổi lên rẫy một
buổi cùng bố mẹ.
Trao đổi với chúng tôi, ông Nguyễn Tấn Huy- Phó Hiệu trưởng Trường
THCS Ia Kreng cho biết: Do địa bàn xã Ia Kreng là xã xa và khó khăn nhất
huyện nên trong năm học này, trường có 341 học sinh, trong đó 228 em
học sinh Tiểu học, 113 học sinh THCS thì chỉ có… 4 là người Kinh.
Khi vốn tiếng Việt của đại đa số học sinh quá ít, thậm chí nhiều
học sinh còn không biết tiếng Việt khi đến tuổi đi học khiến công tác
giảng dạy của giáo viên cũng như khả năng tiếp thu bài vở của học sinh
rất yếu. “Học sinh ở 3 làng Díp, Duch 1, Duch 2 của xã Ia Kreng tiếp thu
bài học rất kém. Đây không phải lỗi của các em mà do vốn tiếng Việt quá
ít. Bài giảng của giáo viên không thể được tiếp nhận như các vùng
khác”.
Để hạn chế vấn đề này, nhiều năm qua, tập thể giáo viên Trường THCS
Ia Kreng tăng cường phụ đạo, dạy hè, ra sức kèm cặp học sinh trên tất
cả phương diện về kiến thức, đạo đức và quan trọng nhất là trau dồi vốn
tiếng Việt rất ít ỏi của học sinh. Tuy nhiên, với cơ sở vật chất, trường
lớp còn thiếu thốn nên vẫn còn hạn chế.
Giáo viên Nguyễn Văn Tường- Tổng phụ trách đội trường THCS Ia Kreng
cho biết: Giáo viên của chúng tôi ở đây rất khó khăn khi yêu cầu nhiệm
vụ đặt ra hàng đầu là kiên trì, vận động các em đến lớp, bảo đảm sĩ số
sau đó mới đến chất lượng, và vì vậy chất lượng học tập của học sinh
vùng sâu, vùng xa như xã Ia Kreng này còn yếu kém.
Làm việc với chúng tôi, ông Đặng Quang Vinh- Trường phòng Giáo dục-
Đào tạo huyện Chư Pah nhìn nhận: Để khắc phục những bất cập, cần phải
cải cách nội dung chương trình giáo dục cấp Tiểu học, THCS mới hy vọng
thực hiện công tác phổ cập đạt được hiệu quả mong muốn. Công tác giảng
dạy trong vùng đồng bào dân tộc thiểu số cần có chương trình riêng cho
từng vùng, phù hợp với ngôn ngữ đồng bào. Theo tôi chương trình giáo dục
vùng học sinh đồng bào dân tộc thiểu số phải được xây dựng trên cơ sở
song ngữ, tiếng Việt chuẩn và tiếng địa phương trên cơ sở luôn trau dồi,
bổ sung vốn tiếng Việt của học sinh Tiểu học, THCS. Chỉ sau khi vốn
liếng tiếng Việt của học sinh dồi dào, có khả năng suy luận, diễn dãi
bằng tiếng Việt chuẩn thì lúc ấy mới có thể áp dụng chương trình chung
như hiện nay.
Theo Thanh Bạch (Gia Lai Online)
-
Loi Nguyen30/10/2011 12:33Bệnh thành tích ấy, phải đạt chỉ tiêu này nọ..., trong khi chất lượng chẳng đến đâu. Lấy số liệu đi khoe với thế giới.
-
doimatpleiku06@yahoo.com.vn30/10/2011 12:37Đau xót! Tôi là người dân Gia Lai, thật xót xa khi đọc bài này. Thiết nghĩ cũng do bệnh thành tích và cái tâm của người thầy thôi. Đối với những học sinh này thì vấn đề không phải là lớp mấy. Học Hóa, Sử, Ngoại ngữ mà làm gì? Cứ chuyên tâm dạy cho các em môn tiếng việt và toán đại số là được rồi. 1 năm, 2 năm, 3 năm..., tôi không tin là các em không đọc, viết được.
-
nguyễn minh quang30/10/2011 14:01Bây giờ giáo viên lo hồ sơ sổ sách để đối phó là muốn chết rồi, còn đâu mà lo dạy học nữa? 1 giáo viên có thể cả chục quyển hồ sơ như: 1.giáo án 2.kế hoạch giảng dạy 3.kế hoạch bộ môn 4.sổ họp tổ 5.sổ hội họp (họp hội đồng, họp chuyên môn...) 6.sổ điểm cá nhân 7.sổ tích lũy kinh nghiệm 8.kế hoạch cá nhân (mới đẻ ra năm nay) 9.sổ chủ nhiệm 10.sổ quản lý phòng học bộ môn. Nội bấy nhiêu đó hàng tháng, hàng tuần kí duyệt là chết luôn rồi, còn đâu mà dạy dỗ nữa, mệt quá!
-
Mèo con30/10/2011 15:58Tôi là GV, cũng từng hơn 10 năm công tác ở miền núi. Tất cả đều do bệnh thanh tích cả, từ trên xuống dưới. Nếu GV cho HS lưu ban, BGH và pgòng GD cũng sẽ lôi lên hết. Gv chúng tôi không có quyền cho HS ở lại lớp đâu. Biết là day dứt nhưng thật sự bất lực. Không riêng gì ở miền núi, đồng bằng cũng vậy thôi, tuy không nhiều HS không biết đọc viết vì các em biết tiếng Kinh nên tiếp thu bài tốt hơn.
-
song ve dau30/10/2011 16:29Tất cả chỉ vì cơ chế đó thôi, chúng ta quan tâm làm chi cho mệt, thấy con cháu mình đi học mà mỗi năm được lên lớp là được rồi, sau này khi ra trường có yếu kém thì sẽ được Bộ GD-ĐT xét cho đi "đặc cách" học bổ túc thêm.
-
nguyenngoc30/10/2011 17:59Đừng nói ở Gia Lai, mà ngay tại TP cũng vậy. Các GVcấp I cứ theo thành tích rồi đẩy lên, học sinh cấp II từ lớp 6 đã phải dùng máy tính rồi. Nản...
-
Lê Minh Quang30/10/2011 21:09Không chỉ ở miền núi, vùng sâu ... mà cà những nơi có đủ điều kiện cũng còn những học sinh lớp 8, 9 không làm được các phép toán mà đáng lẽ lớp 5 đã thành thạo. Ngoài những nguyên nhân chủ quan, thì trách nhiệm của các nhà quản lý giáo dục cũng không nhỏ. Như vậy, có phải là có lỗi với thế hệ trẻ hôm nay?