- Hạ Mộc Tranh luận trong học Phật có có nên chăng ?
- Hạ Mộc Tranh luận trong học Phật có có nên chăng ?
Để trả lời cho câu hỏi này, tưởng cũng cần dẫn ra đây “Lời nói đầu” của Hoà thượng Thích Thiện Siêu (Trong cuốn “Lối vào Nhân minh học” – Luận lý học Phật giáo – Viện Nghiên cứu Phật học VN ấn hành, 1994- NXB TP Hồ Chí Minh) :
“Người ta ai cũng có suy nghĩ. Đã có suy nghĩ tức là có lý luận, dù lý luận âm thầm với tự chính mình. Nhưng lý luận mà không có luận lý thì dễ đưa đến sai lầm, tri kiến điên đảo. Đem tri kiến điên đảo ra lý luận với người không có luận lý, thì chắc chắn sẽ là ông nói gà, bà nói vịt, cuối cùng chẳng biết con chi.
Do đó có luận lý học Tam đoạn luận, có Nhân minh luận, có Biện chứng pháp (cũng gọi Dịch hoa pháp) ra đời. Nhưng theo Tam đoạn luận là luận lý hình thức.
[…] Còn Nhân minh luận thì gồm cả hai lối trên đó, vì Nhân minh được thiết lập trên hiện lượng trí, tỷ lượng trí. Nếu biết từ Nhân minh tiến lên Biện chứng Trung quán, thì ta sẽ có được hiện lượng vô phân biệt trí, nhìn thực tại đúng như thực, siêu việt tư duy nhị biên đối đãi.
Nhân minh luận là môn luận lý học cổ xưa của Ấn Độ, đến thế kỷ 5-6 Tây lịch, các luận sư Phật giáo mới cải biến hoàn chỉnh và sử dụng nó một cách rộng rãi trong việc lập ngôn, tạo luận, nên mặc nhiên Nhân minh học đã trở thành môn học của Phật giáo.
Nhưng tạo luận để làm gì ? Mục đích tu Phật là cốt thực hành Phật hạnh, chuyển mê khai ngộ, chứng nhập Phật trí, chứ đâu phải để biện luận cho giỏi, lý lẽ cho hay, hỏi có ích gì ?
Để giải thích điều này, ta hãy đọc lại đoạn văn sau đây trong Phương Tiện Tâm Luận của ngài Long Thọ :
“Không nên tạo luận. Hễ tạo luận thì dễ sinh ra lòng sân hận, kiêu căng, phóng dật, nhiễu loạn mình, nhiễu loạn người, chỉ trích cái xấu của người khác, khoe khoang cái hay của mình. Nếu muốn lợi mình, lợi người thì hàng Thánh đệ tử nên bỏ sự tranh luận thì tốt hơn ?
Đáp: Không ! Thánh đệ tử tạo luận không phải vì hơn thua, lợi dưỡng hay vì danh vọng, mà chỉ muốn làm rõ các tướng thiện ác, đúng sai. Đời nếu không có luận thì sự mê loạn tràn lan, bị cuồng hoặc bởi sự xảo biện của tà trí, mà khởi sinh các nghiệp ác bất thiện, phải chịu quả báo luân hồi trong các cõi ác. Nếu tạo luận, thời có thể tự phân biệt được các tướng thiện ác, đúng sai, không còn bị người tà kiến làm mê hoặc, chướng ngại nữa”.
…….
- Hạ Mộc "Kẻ Ngu
Mi chỉ biết nhai đờm ngoài ra chẳng nói được cái chi , bởi sự vô minh , ngu si mà ra , mi không tự nghĩ ra mà viết có hay hơn không . Bọn các ngươi mãi nằm trong sự u mê mò mẫn như thế này thiệt tội nghiệp cho các ngươi . Huhuhu "==> Đúng là ngữ Ngu si và phá Đạo như Kẻ Ngu của mi thì chỉ "tự nghĩ" cái điều bậy bạ để loè bịp người mà thôi...lại còn đem giọng lưỡi của cái ngã to tướng của ngạ quỷ để tự u mê mình, tìm cầu sự u mê người...Ta chỉ có tìm cầu chân lý nơi Kinh Điển của Chư Phật, Chư Tổ để lại, ngoài ra ta chẳng thèm và không cần để ý đến cái mớ chữ nghĩa khùng điên của mi...Thật buồn cười cho cái lập luận và mớ kiến giải điên khùng của cả bọn mi...khi từng giờ, từng cmt lại luôn lấy lời Chư Phật, Chư Tổ để gọi là "khuyến tu" cho người... - Hạ Mộc Diễn Thị Dương
"Diễn Thị Dương Kẻ ngu.nhan pham sao hai người cứ bất đồng với nhau thế nhỉ"
Hỏi là đã biết trả lời...đây không phải là "bất đồng" theo nghĩa đơn giản thường tình mà là ranh giới của Sinh - Tử, của Phật - Ma, của Chánh tư duy - tà kiến...Đã dấn thân nguyện làm Hộ Pháp thì xin ai đừng "bán rẻ linh hồn cho lũ quỷ bầy ma" !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét