Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

Bài của Vinh Nguyen Tuong : Ta là ai ? ( NEW (ZEN)

Ta là hạt bụi, hạt bụi là Ta...xin người nhớ cho...
********************************************************************************
Hạt bụi (hạt vi trần) bay bay xuyên qua vệt nắng từ ánh sáng mặt trời từ trên cao, biết đâu một trong những hạt vi trần này là những thân xác tôi từ vô lượng kiếp trước, nay còn đang lởn vởn bay đâu đây. Và rồi những hạt bụi nào trong hiện tại, đã hóa kiếp thân tôi
*
Nếu chia thật nhỏ các hạt vi trần và cứ tiếp tục chia đến lúc không còn chia được nữa, thì không có một thứ gì có hình tướng trên vũ trụ này có riêng một tự thể của nó; đó là vô tướng
----------------------------------------------------------------------------------
Làm được thân người khó lắm phải không các bạn???
Làm người đã khó gặp Phật tại thế còn khó hơn...???
----------------------------------------------------------------------------------
"Ví như có một người đứng trên đỉnh núi Tu Di thòng một sợi chỉ xuống dưới, mong xỏ qua lỗ kim của một người thứ hai đang cầm đứng dưới chân núi, mà xung quanh là cuồng phong gió lốc. Thì cơ hội xỏ lỗ kim vô cùng khó khăn, thế nhưng làm được thân người còn khó hơn điều đó. Từ khi hiểu đạo, tôi thấy trân quí khi được làm thân người, và hạnh phúc được sanh ra trong giai đoạn còn có phật pháp. Nếu không, làm sao mình có thể sống còn với cái nhìn thế gian thật ê chề ngao ngán, trong cảnh oằn oại khổ đau của cảnh đời ngũ trược ác thế, mà không một lối thoát."
------------------------------------------------------------------------------------
Chúng TA sống buông trôi....,chết đi theo nghiệp trầm luân, ngụp lặn lên xuống trong trùng điệp kiếp để chịu khổ, thì than ôi uổng đi kiếp phù sinh.
*
Chúng TA như con ong bị kẹt trong ống tre, thay vì đục theo chiều dọc của ống tre, Chúng Ta có thể và hoàn toàn có thể đục theo chiều ngang để thoát vòng sanh tử luân hồi
******************************
Tâm sao như mặt nước
Mặc cho cảnh đến hay đi
Bát phong lay chẳng động
Tánh không sẽ hiện bày
***********************************
Đó là con đường liễu ngộ được tánh không
*
"không" ở chỗ tức cảm nhận vạn vật bình đẳng là chính mình, sống trong tinh thần vô ngã phát khởi được lòng từ bi rộng lớn, từ đó đưa đến dứt trừ mọi phiền não nhiễm ô.
----
Tuy nhiên sức người trong một đời không dễ gì mấy ai đạt tới thấy tánh, khi mạng người ngắn ngủi như bọt bóng, như ánh chớp, như sương mai.
---
Thiền sư A nghe nói ngài Pháp sư B thuyết pháp vô vi về lý sắc không
bèn đến thăm hỏi rằng:
***********************************************************************************
- Chẳng biết Pháp sư thuyết nghĩa sắc không như thế nào?
"Nhiều hạt bụi tụ lại gọi là sắc, Nhiều hạt bụi chẳng tự tánh gọi là không"
Thiền sư A : "Lúc Nhiều hạt bụi chưa tụ gọi là cái gì?"
*
Pháp sư B (im lặng và không trả lời được)
*
Thiền sư A cầm cây quạt hỏi: "Thấy chăng?"
*
Pháp sư B đáp: "Thấy."
*
Hỏi: Thấy cái gì?
Đáp: Thấy Thiền sư tay cầm cây quạt.
--------------
Thiền sư A buông tay, cây quạt rơi xuống đất, hỏi: Thấy chăng?
Đáp: Thấy.
---------------
Hỏi: Thấy cái gì?
Đáp: Thấy cây quạt của Thiền sư rơi xuống đất.
--------------------------------------------------------------------------
Thiền sư A nói: "Thế là kiến giải của ông chưa ra ngoài lẽ thường
-----------------------------------------------------------------------------
Môn đồ của Pháp sư B đuổi theo hỏi: Thầy con thuyết nghĩa sắc không có gì sai ư?
----------------------------------------------------------------------------
Thiền sư A đáp: Chẳng phải nói thầy của ngươi sai, nhưng thầy ngươi chỉ biết Quả của sắc không mà chẳng biết Nhân của sắc không.
**********************************************************
Hỏi: Thế nào là nhân của sắc không?
***********************************************************
Đáp: Nhất vi (một hạt bụi) không, nên chúng vi (nhiều hạt bụi) không, chúng vi không, nên nhất vi không; trong chúng vi không chẳng có nhất vi, trong nhất vi không chẳng có chúng vi.
Lời của Thiền sư A cũng như ngài Lục Tổ nói "Đến và đi làm nhân với nhau, nhất với nhiều phá nhau, cứu kính nhị biên đều tuyệt, chẳng còn chỗ để nương tựa vậy.
**********************
Trong quả có nhân
Trong Nhân có quả
Hà cớ phân biệt
Quả quả Nhân nhân
*************************************************
Khi đã biết trần gian là huyễn mộng
Thì Niết-bàn có lẽ cũng chiêm bao
************************************************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét