TT - Đêm 8-5-1963, đáp lại nguyện vọng của hàng vạn
đồng bào phật tử Huế, một đoàn xe thiết giáp và hàng chục lính súng cầm
tay lưỡi lê giương thẳng, do thiếu tá phó tỉnh trưởng nội an Đặng Sĩ chỉ
huy, xuất hiện và xông vào khuôn viên Đài phát thanh.
Thượng tọa Thích Trí Quang (bìa phải) và giáo sư Erich Wulff (giữa) - người đã công bố sự thật về cuộc đàn áp Phật giáo tại Huế - Ảnh: tư liệu N.Đ.X. |
Tấn công
Dòng chữ Ngô Đình Khôi kẻ trên một xe thiết giáp hiện
ra trước mắt hàng ngàn người. Có tiếng đồng thanh la lớn: “Thiết giáp
Ngô Đình Khôi! Thiết giáp Ngô Đình Khôi!”. Súng bắn, lựu đạn nổ ầm ầm.
Tiếng đồng bào rú lên thất thanh giữa đêm hè vô cùng rùng rợn. Nhiều
người đạp lên nhau chạy tháo thân.
Trong phút chốc khuôn viên Đài phát thanh, bùng binh
đầu cầu Trường Tiền và khách sạn Morin thành một bãi chiến trường thê
thảm. Vô số xe đạp cong queo, giày dép, guốc cao gót đủ màu, vạt áo, mũ
nón, từng mảng da tóc đầm đìa máu me. Gần một chục xác người nằm trên
bãi máu, kẻ mất tay, người gãy chân, người mất đầu.
Tôi như một kẻ không hồn giẫm lên xác chết chạy về nhà
trọ phía Đập Đá. Tôi không thể tưởng tượng cơn thịnh nộ máu lửa của anh
em nhà họ Ngô có thể diễn ra như thế. Chiếc xe thiết giáp mang tên Ngô
Đình Khôi cứ gầm rú trong đầu tôi. Ngô Đình Khôi - ông anh cả trong gia
đình họ Ngô - đã chết từ gần 20 năm trước, không ngờ hôm nay lại hóa
thân thành chiếc xe thiết giáp đi giết những người bất phục chế độ của
các em ông. Về nhà trọ bên dòng Thọ Lộc, đóng kín cửa mà tôi vẫn không
hết sợ.
Suốt đêm 8 và sáng hôm 9-5, quân vụ thị trấn giới
nghiêm, khu vực xung quanh Đài phát thanh Huế, xe cứu thương đến chở hết
các xác chết lên bệnh viện, công an cảnh sát ra sức hốt hết tang vật,
rửa sạch mặt đường. Chính quyền họp báo, phát trên Đài phát thanh tin
đêm Phật đản 8-5-1963 “Việt cộng đã trà trộn vào đám đông trước Đài phát
thanh và đã ném plastic khiến tám người chết và bốn người bị thương.
Đây là một hoạt động của Việt cộng nhằm kỷ niệm ngày chiến thắng Điện
Biên Phủ” (thực tế có đến chín người chết và 14 người bị thương phải cứu
chữa ở bệnh viện, hàng trăm người bị thương khác không đến bệnh viện
công). Đồng thời chính quyền triển khai lực lượng an ninh và quân đội
tìm bắt những người nổi trội trong các cuộc tập họp vừa qua.
Ông Ngô Đình Thục đi La Vang về, hài lòng nghe báo cáo
đã dẹp được những người bảo vệ Phật giáo, nhưng ông không ngờ đất dưới
giáo phận của ông đã rung.
Nói lên sự thật
Do một sinh viên gặp trên đường mời, bác sĩ Erich Wulff
- giáo sư Đại học Y khoa và Đại học Văn khoa Huế trong khuôn khổ viện
trợ giáo dục của Chính phủ Tây Đức cho Đại học Huế - đã có mặt tại Đài
phát thanh Huế trong đêm pháp nạn. Ông tình cờ được chứng kiến cuộc thảm
sát từ đầu đến cuối và một đồng nghiệp của ông là Orje đã giúp ông chụp
ảnh tất cả những người bị súng, lựu đạn và xe thiết giáp của chế độ
Diệm giết chết.
Ông hết sức xúc động, cho đây là một vụ giết người tập
thể. Ông đã tường thuật lại với vợ chồng giáo sư Krainick - trưởng phái
bộ viện trợ giáo dục của Tây Đức. Lời tường thuật được thu băng và được
sự chứng thực của giáo sư Krainick. Để có thể đưa thông tin - tài liệu
tội ác của chế độ Diệm ra cho báo chí quốc tế, với sự trợ giúp của giáo
sư Krainick, bác sĩ E. Wulff đã rời Huế vào Sài Gòn, rồi ra nước ngoài
bằng con đường Phnom Penh (Campuchia).
Qua bác sĩ E. Wulff mà thế giới biết được tin tức về
cuộc đàn áp Phật giáo đang diễn ra tại VN. Và cũng chính bác sĩ E. Wulff
là người được mời điều trần sự kiện này trước Ủy ban Điều tra tội ác
đàn áp Phật giáo VN của Liên Hiệp Quốc vào tháng 9-1963. Bức trường
thành bưng bít sự thật ở VNCH đã bị chọc thủng.
Hằng ngày, bộ máy chính quyền Diệm phải đương đầu với
báo chí và đài phát thanh ngoại quốc hết sức khó khăn. Và điều bất ngờ
nhất là anh em nhà họ Ngô chưa hề nghĩ đến việc đối phó với...
Đấu tranh bất bạo động
Ngày 10-5-1963, lãnh đạo cuộc đấu tranh gửi cho tổng
thống Diệm một tuyên ngôn đòi giải quyết năm nguyện vọng: 1. Tự do treo
cờ, 2. Bình quyền với Kitô giáo; 3. Ngưng bắt giữ phật tử, 4. Tự do tín
ngưỡng và 5. Bồi thường cho nạn nhân ngày 8-5-1963 và trừng trị những
người có trách nhiệm.
Năm ngày sau, 15-5-1963, một bản phụ đính được công bố
nói rõ cuộc tranh đấu của Phật giáo chỉ muốn “thay đổi chính sách của
chính phủ”: đấu tranh vì sự công bằng tôn giáo, công bằng xã hội chứ
không phải một tôn giáo chống một tôn giáo, phương pháp đấu tranh bất
bạo động. Trong tinh thần đấu tranh bất bạo động, Phật giáo đã tổ chức
một phái đoàn đưa năm nguyện vọng và phụ đính cho tổng thống Diệm, tổ
chức cầu siêu cho các nạn nhân trong vụ thảm sát tại Đài phát thanh Huế.
Một trong những người bị thảm sát và được tôn vinh là
thánh tử đạo là Trần Thị Phước Trị - em gái của Trần Mô Phạm và Trần Thị
Phước Định - bạn học của tôi ở Đại học Văn khoa. Trần Mô Phạm là thân
sinh của nữ diễn viên điện ảnh Trần Nữ Yên Khê - vợ của đạo diễn Trần
Anh Hùng ở Pháp hiện nay. Ngay sau lễ cầu siêu, toàn thể tăng ni có mặt
bắt đầu một cuộc tuyệt thực để cầu nguyện cho năm nguyện vọng sớm được
giải quyết. Tin tuyệt thực được loan ra làm cho đồng bào phật tử Huế vô
cùng xúc động. Hàng ngàn người xin tham gia, trong đó có nhiều sinh
viên. Lúc ấy chúng tôi đấu tranh rất chân thành, đã tuyên bố tuyệt thực
là tuyệt đối không ăn.
Để giữ danh dự với đối phương, một ly nước đường cũng
không uống. Phải giữ lòng trong sạch để cầu nguyện cho năm nguyện vọng
sớm được giải quyết.
Tuyệt thực được 24 tiếng, tôi thấy đuối sức, đầu óc bắt
đầu nghĩ vẩn vơ. Một số người tuyệt thực không còn đủ sức ngồi nữa. Một
vài người huyết áp xuống thấp phải gọi bác Đội Siêu ở phòng y tế chùa
Từ Đàm lên chích thuốc cấp cứu. Tuyệt thực được 36 tiếng thì có tin
thượng tọa Trí Quang bị ngất. Cái tin ấy làm chấn động cả thành phố Huế.
Bỗng trước cổng chùa xuất hiện một chiếc Mercedes màu
cà phê sữa nhạt. Có tiếng tranh cãi ồn ào rồi thấy công an mật vụ giạt
ra. Ôi, hết sức bất ngờ: bác sĩ Lê Khắc Quyến - khoa trưởng Đại học Y
khoa, giám đốc Bệnh viện Huế - dẫn mấy sinh viên y khoa cầm ống nghe hối
hả đi vào chùa. Ông hỏi chỗ thầy Trí Quang tuyệt thực và len lỏi đến
thăm mạch, chích thuốc cho thầy. Tôi hết sức biết ơn và cảm thấy tinh
thần mình phấn chấn trở lại. Sau đó tôi lại được biết với tư cách giám
đốc Bệnh viện Huế, trực tiếp khám nghiệm những nạn nhân đã bị thảm sát ở
Đài phát thanh Huế, bác sĩ Quyến khẳng định những người chết do lựu
đạn, đạn bắn thẳng và xe thiết giáp cán chứ không phải do sức nổ plastic
“của Việt cộng” như chính quyền đã công bố.
Bác sĩ Quyến được ông Diệm giao cùng với linh mục Cao
Văn Luận sáng lập ra Đại học Y khoa Huế, là người thầy thuốc tin cậy của
gia đinh họ Ngô... thế mà giờ đây lại đứng về phía Phật giáo đấu tranh
với chế độ Diệm! Ôi, ý nghĩa làm sao!
Sau khi bác sĩ Quyến ra về, thấy có một bà cụ mặc áo
dài màu vàng, quần dài trắng, đội khăn vàng, tay cầm một gói giấy lững
thững đi vào chùa. Những người tuyệt thực ngồi rẽ qua hai bên để tránh
đường cho bà. Nhiều người sụp lạy bà. Bà đến chỗ thầy Trí Quang ngồi và
sụp lạy thầy. Bà già ấy là đức Từ Cung - thân mẫu của cựu hoàng Bảo Đại.
Gói giấy trên tay bà là sâm Cao Ly xắt lát trộn với nếp rang, bà đem
đến để khi cần cấp cứu những người tuyệt thực bị kiệt sức. Tôi đã đến
nhà bà nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi được gặp bà. Cái bức màn
ngăn cách giữa người bình dân xứ Huế và hoàng tộc đã được vén lên.
NGUYỄN ĐẮC XUÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét