TÔI ĐI HỌC - Thanh Tịnh
Tôi đi học
Thanh Tịnh
Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.
Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.
Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.
Tôi không lội qua sông thả diều như thằng Quý và không ra đồng nô hò như thằng Sơn nữa.
Trong chiếc áo vải dù đen dài tôi cảm thấy mình trang trọng và đứng đắn.
Dọc đường tôi thấy mấy cậu nhỏ trạc bằng tôi, áo quần tươm tất, nhí nhảnh gọi tên nhau hay trao sách vở cho nhau xem mà tôi thèm. Hai quyển vở mới đang ở trên tay tôi đã bắt đầu thấy nặng. Tôi bặm tay ghì thật chặt, nhưng một quyển vở cũng chì ra và chênh đầu chúi xuống đất. Tôi xóc lên và nắm lại cẩn thận. Mấy cậu đi trước o sách vở thiệt nhiều lại kèm cả bút thước nữa. Nhưng mấy cậu không để lộ vẻ khó khăn gì hết.
Tôi muốn thử sức mình nên nhìn mẹ tôi:
- Mẹ đưa bút thước cho con cầm.
Mẹ tôi cúi đầu nhìn tôi với cặp mắt thật âu yếm:
- Thôi để mẹ nắm cũng được.
Tôi có ngay cái ý kiến vừa non nớt vừa ngây thơ này: chắc chỉ người thạo mới cầm nổi bút thước.
Ý nghĩ thoáng qua trong trí tôi nhẹ nhàng như một làn mây lướt ngang trên ngọn núi.
Trước sân trường làng Mỹ Lý đầy đặc cả người. Người nào áo quần cũng sạch sẽ, gương mặt cũng vui tươi và sáng sủa.
Trước đó mấy hôm, lúc đi ngang làng Hòa An bẫy chim quyên với thằng Minh, tôi có ghé trường một lần.
Lần ấy trường đối với tôi là một nơi xa lạ. Tôi đi chung quanh các lớp để nhìn qua cửa kính mấy bản đồ treo trên tường. Tôi không có cảm tưởng gì khác là nhà trường cao ráo sạch sẽ hơn các nhà trong làng.
Nhưng lần này lại khác. Trước mặt tôi, trường Mỹ Lý vừa xinh xắn vừa oai nghiêm như cái đình Hòa Ấp. Sân nó rộng, mình nó cao hơn những buổi trưa hè đầy vắng lặng. Lòng tôi đâm ra lo sợ vẩn vơ.
Cũng như tôi, mấy cậu học trò mới bở ngỡ đứng nép bên người thân, chỉ dám nhìn một nữa hay dám đi từng bước nhẹ. Họ như con chim con đứng trên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay, nhưng còn ngập ngừng e sợ. Họ thèm vụng và ước ao thầm được như những học trò cũ, biết lớp, biết thầy để khỏi phải rụt rè trong cảnh lạ.
Sau một hồi trống thúc vang dội cả lòng tôi, mấy người học trò cũ đến sắp hàng dưới hiên rồi đi vào lớp. Chung quanh những cậu bé vụng về lúng túng như tôi cả. Các cậu không đi. Các cậu chỉ theo sức mạnh kéo dìu các cậu tới trước. Nói các cậu không đứng lại càng đúng hơn nữa. Vì hai chân các cậu cứ dềnh dàng mãi. Hết co lên một chân, các cậu lại duỗi mạnh như đá một quả banh tưởng tượng. Chính lúc này toàn thân các cậu cũng đang run run theo nhịp bước rộn ràng trong các lớp.
Ông đốc trường Mỹ Lý cho gọi mấy cậu học trò mới đứng lên trước lớp ba. Trường làng nhỏ nên không có phòng riêng của ông đốc. Trong lúc ông đọc tên từng người, tôi cảm thấy như quả tim tôi ngừng đập. Tôi quên cả mẹ tôi đang đứng sau tôi. Nghe gọi đến tên, tôi tự nhiên giật mình và lúng túng. Sau khi đọc xong mấy mươi tên đã viết sẵn trên mảnh giấy lớn, ông đốc nhìn chúng tôi nói sẽ:
- Thế là các em đã vào lớp năm. Các em phải cố gắng học để thầy mẹ được vui lòng, và để thầy dạy chúng em được sung sướng. Các em đã nghe chưa? (Các em đều nghe nhưng không em nào dám trả lời. Cũng may đã có tiếng dạ rang của phụ huynh đáp lại).
Ông đốc nhìn chúng tôi với cặp mắt hiền từ và cảm động. Mấy cậu học trò lớp ba cũng đua nhau quay đầu nhìn ra. Và ngoài đường cũng có mấy người đứng dừng lại để nhìn vào. Trong những phút giây này chúng tôi được người ta ngắm nhìn nhiều hơn hết. Vì vậy đã lúng túng chúng tôi càng lúng túng hơn.
Ông đốc lấy cặp kính trắng xuống rồi nói:
- Thôi, các em đứng đây sắp hàng để vào lớp học.
Tôi cảm thấy sau lưng tôi có một bàn tay dịu dàng đẩy tôi tới trước. Nhưng người tôi lúc ấy tự nhiên thấy nặng nề một cách lạ. Không giữ được chéo áo hay cáng tay của người thân, vài ba cậu đã từ từ bước lên đứng dưới hiên lớp. Các cậu lủng lẻo nhìn ra sân, nơi mà những người thân đang nhìn các cậu với cặp mắt lưu luyến. Một cậu đứng đầu ôm mặt khóc. Tôi bất giác quay lưng lại rồi dúi đầu vào lòng mẹ tôi nức nở khóc theo. Tôi nghe sau lưng tôi, trong đám học trò mới, vài tiếng thút thít đang ngập ngừng trong cổ. Một bàn tay quen nhẹ vuốt mái tóc tôi.
Ông đốc nhẫn nại chờ chúng tôi.
- Các em đừng khóc. Trưa này các em được về nhà cơ mà. Và ngày mai các em lại được nghỉ cả ngày nữa.
Bút tích của Thanh Tịnh |
Sau khi thấy hai mươi tám cậu học trò sắp hàng đều đặn dưới hiên trường, ông đốc liền ra dấu cho chúng tôi vào lớp năm. Một thầy trẻ tuổi, gương mặt hiền từ, đang đón chúng tôi vào cửa lớp. Trong thời thơ ấu tôi chưa bao giờ xa mẹ tôi như lần này. Tôi cũng lấy làm lạ vì có nhũng hôm đi chơi suốt cả ngày với chúng bạn ở đồng làng Lệ Xá, lòng tôi vẫn không cảm thấy xa nhà hay xa mẹ tôi chút nào hết.
Một mùi hương lạ xông lên trong lớp. Trông hình gì treo trên tường tôi cũng thấy lạ và hay hay. Tôi nhìn bàn ghế chỗ tôi ngồi rất cẩn thận rồi tự nhiên nhận là vật riêng của mình. Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, một người bạn tôi chưa hề biết, nhưng lòng tôi vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào. Sự quyến luyến ấy tự nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng không dám tin là có thật. Một con chim con liệng đến đứng trên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao.
Tôi đưa mắt thèm thuồng nhìn theo cánh chim. Một kỷ niệm cũ đi bẫy chim giữa cánh đồng lúa bay trên bờ sông Viêm sống lại đầy dẫy trong trí tôi.
Nhưng những tiếng phấn của thầy tôi gạch mạnh trên bảng đen đã đưa tôi về cảnh thật. Tôi vòng tay lên bàn chăm chỉ nhìn thầy viết và lẩm bẩm đọc:
Bài tập viết: Tôi đi học!
Nhà trường cách đây hơn 90 năm, mà lại là nhà trường thực dân, thế mà lại đem đến cho đứa trẻ ngày đầu đến trường cảm giác trong sáng đến thế, quả là đáng để hôm nay ta kính trọng. Ở đấy, thầy giáo nghiêm khắc mà nhân ái, trường lớp giản dị mà trang nghiêm, cả một bầu khí quyển đầy nhân văn.
Chả lẽ sau gần một thế kỷ chiến đấu và xây dựng với những hy sinh chồng chất, với bao nhiêu mồ hôi, trí tuệ mà lại ngày càng kém người xưa?
Thanh Tịnh còn có một số truyện viết về nhà trường và tuổi thơ rất hay, ví dụ truyện "Đội ban quê".
Dịp QK năm nay Chủ tịch nước có một bài văn mà nhiều người đánh giá là nó có tính biểu cảm cao, tương tự như "Tôi đi học" của TT. Theo tôi, trong bài văn ấy có câu đạt nhất là:
"Phải biết hổ thẹn với tiền nhân".
Ngẫm lại nhà trường ngày ấy và nhà trường hôm nay quả đúng như thế.
Bao giờ cho đến ngày xưa !
thả thì mực dính cả quần aó thậm chí cả mũi miệng vì hay quệt ngang tay áo (hồi đó học sinh quê chúng tôi viết mực tím ,bút lá tre hay lá đề ,mặc quần 'âm lịch ">cái hào hứng của chúng tôi từ ngày đầu đến trường chảy suốt cho đến bây giờ ..chỉ sau này tôi cảm nhân sự xuống cấp của giáo dục từ những năm 90 của thế kỷ trước với "lằm thầy thối ma"trong cải cách GD>bây giờ kiến thực nhân loại mênh mông ,con em có điều kiện,còn tuổi thơ có hạn nên đòi hỏi đội ngũ giaó viên phải chất -hiểu sâu ,biết rộng.kiến thức giáo khoa chỉ là cô đọng xúc tích vì vậy cần đọi ngũ giáo viên chất lượng mới là tiềm nang (tiếc rằng còn quá ít như vậy )
Bác nhắc lại như một kỷ niệm thời "Tôi đi học" thì được, nhưng lấy đó làm tiêu chuẩn cho nhà trường, thầy giáo thì lại không được, đúng không ạ?
Cái giai đoạn ăn bo bo, uống nước lã phụ đạo HS là tình thế phải thế, là sự tạm thời, không phải quy luật, không phải mục tiêu phấn đấu. Và sớm hay muộn thì nó cũng không thể lâu bền. Cuộc sống đòi hỏi công bằng, hợp quy luật.
Thời nay rõ ràng không thể bắt người thầy ăn bo bo, uống nước lã đi dạy nữa (Ông giáo thời Tây nó "oai" vì ông giáo không phải ăn bo bo, uống nước lã đi dạy). Cũng như không thể bắt các bác sỹ lương chưa đủ nuôi miệng lại phải có "Y đức"- mà cái y đức này được hiểu rất hẹp, chỉ làm thêm thôi đã phạm y đức rồi. Cả một xã hội đua chen làm giàu bằng mọi giá, trong khi lại bắt ông bác sỹ giữ "y đức" kiểu đó thì có hợp lý không? Bản thân bác sỹ nào cứ giữ "y đức" kiểu đó không những sống hết sức chật vật hoặc không thể sống mà còn bị mọi người (kể cả người thân) khinh bỉ nữa, vậy thì mô hình "y đức" có tồn tại không?
"Giáo đức" theo tiêu chuẩn của bác thì cũng vậy thôi. Tôi dám đoan chắc nếu bây giờ bác làm nghề dạy học thì cũng không đời nào bác noi gương các thầy của bác những năm 70 - ăn bo bo, uống nước lã miệt mài phụ đạo.
Giáo bất nghiêm, Sư chi đọa.
Tử bất học, Phi sở nghi.
Ấu bất học, Lão hà vi ?
Ngọc bất trác, Bất thành khí,
Nhơn bất học, Bất tri lý.
Hình như thầy và trò ngày nay không còn được như xưa
Nhân bất học bất tri lý!
Người không học vẫn là cấp ủy!
Mấy tháng trước con bé út nhà tôi dự lớp "Pre-school" (tương đương lớp Chồi ở Nhà trẻ VN) ngày hai tiếng, và mới sáng nay tôi đưa cháu vào Mẫu giáo ngày khai trường. Tôi cũng cố "cảm" xem con tôi nó đang cảm nhận những gì, nhưng thật là khó, vì lòng tôi đã chất quá đầy những ý nghĩ, những bận tâm tất bật của riêng tôi rồi.
Bài của nhà văn Thanh Tịnh rất đáng cho các bậc phụ huynh, đặc biệt các thầy cô, các sinh viên sư phạm thưởng thức và... nhập tâm, bởi hầu như bây giờ ai cũng đã nhận ra và đồng ý rằng: cần phải xây dựng một hướng giáo dục lấy chính bản thân người học (học sinh) làm trọng tâm - chứ không phải phụ huynh, thầy cô hay nhà trường; cũng không phải chương trình hay giáo án; càng không phải là thành tích thi đua này nọ...
Tấm hình minh họa bác Diện chọn thật là đẹp. Tôi thích thú ngắm nghía một hồi, bỗng giật mình: hình như bàn học hơi cao so với tầm vóc các bé, nhỉ? Ước gì tôi có phép, hô biến một cái, tất cả bàn ghế trong tất cả nhà trường Việt Nam bỗng chốc trở nên vừa vặn và thoải mái nhất cho học sinh mọi lớp. Ấy là chưa kể ánh sáng, sự thoáng khí, gió mát v.v... Hì hì, mơ ước có quá cao xa không? Tôi cứ mơ, vì không dám mơ thì làm sao có ngày nó thành hiện thực?
Tôi thấy trong đoạn này "lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường" có từ "hoang mang" nghe không hợp lắm. Trong khi đó có bản chép là "mơn man", nhờ bác truy giúp xem từ nào đúng.
Cảm ơn bác.
Tôi có một thắc mắc về thời gian ngày tựu trường. "Cuối thu" là cuối tháng 10 hay cuối tháng 11? Thời ông Thanh Tịnh, ngày tựu trường trễ vậy sao?
/Đỗ Chí Việt
- Hãy cứu giúp kẻ khốn nạn.
- Đồ khốn nạn, không ra gì!
Nên tham khảo Tự Điển Khai Trí Tiến Đức. Rất hay. Trong đó "Phản động" rất trung tính (tốt xấu tuỳ hoàn cảnh). Nhưng "Đa nguyên (một xã hội có nhiều đảng phái)" thì tự điển này "bó tay", vì nó có từ thập niên 1930.
Thầy cô giáo ngày nay khi chọn nghề thường nghĩ đến cơm áo gạo tiền. Những người nghĩ tới đạo đức, thích nghề sư phạm để đào tạo thế hệ sau thành những công dân tốt cho đất nước , thành những người tốt cho xã hội có lẽ cũng có nhưng hiếm . Thầy cô giáo đứng trước học sinh của mình mà trong đầu phải phấn đấu đủ thứ chỉ tiêu, trước hết phải hoàn thành giáo án, phải phấn đấu hoàn thành những chỉ tiêu , phải thi đua và nếu đạt danh hiệu chiến sĩ thi đua càng tốt , không thì mất điểm, mất lương và có khi mất việc . Cái đầu của các thầy cô cách nay gần tk chắc không có như bây giờ . Chắc là nhẹ nhàng hơn . Họ không có những chỉ tiêu thi đua . Cơm áo gạo tiền cũng không phải lo như bây giờ vì lương của thày cô giáo xưa dù chỉ là hương sư cũng hơn hẳn những người nông dân nghèo !
Bao giờ mới trở lại như xưa ! Chẳng ai kéo lùi được thời gian !
Chủ trương "trăm năm trồng người" (phải là con người mới (?) XHCN cơ) của bác và đảng gần bảy thập kỷ qua chỉ cho ra toàn người khiến tôi liên tưởng đến một bài báo "một ông bí thư xã nào đó khi mắng dân ngu cho biết mấy chục năm trồng ... bạch đàn mà cây chỉ to bằng đuôi trâu".
Cũng may là nay có nhiều người, như bác Diện nhà ta đây, chỉ muốn làm con người cũ của thời còn biết tôn sư trọng đạo, biết yêu thương quê hương đồng bào.
Cảm ơn bác Diện đã cho đăng lại bài này của NV Thanh Tịnh
THN
Hôm qua đưa con đi dự khai giảng (ở phố) thấy lễ khai giảng có mục đích là để "khai giảng" không có nhiều mục đích "khai học" để mang lại niềm vui cho học trò, có quan chức quận, quan chức phường, đại diện hội phụ huynh phát biểu hoặc đọc diễn văn nhưng tôi để ý trong tất cả những lời chúc thì đối tượng học sinh đứng cuối cùng (chúc bà quận, chúc ông phường, chúc các thày cô, chúc các em..).
Đấy là kỷ niệm năm 1967, tôi cất giữ an toàn trong tâm, không bao giờ xa rời tôi.
Còn năm 1975 và những năm sau nầy, đi dạy học, em bí thư đoàn cũng thường tranh thủ những thời điểm thuận tiện để giảng chính trị cho thầy cô. Thầy cô bị lép vế vì lý lịch không bằng học sinh trong tổ chức đoàn, nhưng thầy cô cũng phải nằm trong hoạt động đoàn; và thầy cô cũng thường nằm trong số những đối tượng bị phê bình, đóng góp, góp ý của lãnh đạo đoàn (là HS), vì thầy cô thường không theo kịp những chương trình kế hoạch sốc nổi của Đoàn trường. Nhưng vì sinh kế phải lẽo đẽo đi theo và nén lòng tự dẹp bỏ đi lòng tự trọng ....
Thế là cũng qua đi và cũng quen dần .....
Những năm sau nầy, đầu các năm học mới, thầy và trò đã đi dạy từ tám đời dương rồi (vào học từ đầu tháng 8) mà đến 5/9 mới làm lễ khai giảng, quả là một chuyện không trung thực, dối trá với nhau từ trên xuống dưới, tập sự cho học sinh tính lệ thuộc, tính thuần phục ... rất thành công để đào tạo những con cừu !
Chân, Thiện, Mỹ ở đâu ?
Rồi còn biết bao điều suy tư trong việc đào tạo một con người, với ngành GD.
Đọc lại "Tôi đi học" mà lòng buồn nặng trĩu.
Trong văn học Việt Nam có hiện tượng rất lạ, ngay các nhà phê bình cũng ít để ý : có đoạn văn xuôi tồn tại trong ký ức người đọc dai dẳng và bền vững chẳng kém gì một bài thơ “lưu danh thiên cổ”.
“Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.
Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
…..
Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.”
Thử hỏi những người độ tuổi “quốc văn giáo khoa thư”, có ai vào những sáng cuối thu khai trường không bồi hồi nhớ lại đoạn văn trong “Tôi đi học” của nhà thơ Thanh Tịnh, thấm đẫm chất nhân văn như đá tạc vào thời gian .
Không hiểu sao, cứ mỗi lần nhớ đến đoạn văn Thanh Tịnh,tôi cũng nhớ tới một đoạn văn thuộc lòng từ thủa học trò của nhà văn Pháp Anatole France trong cuốn “ Le livre de mon ami”, :
La rentrée des classes
“Je vais vous dire ce que me rappellent, tous les ans, le ciel agité de l’automne, les premiers dîners à la lampe et les feuilles qui jaunissent dans les arbres qui frissonnent ; je vais vous dire ce que je vois quand je traverse le Luxembourg dans les premiers jours d’octobre, alors qu’il est un peu triste et plus beau que jamais ; car c’est le temps où les feuilles tombent une à une sur les blanches épaules des statues. Ce que je vois alors dans ce jardin, c’est un petit bonhomme qui, les mains dans les poches et sa gibecière au dos, s’en va au collège en sautillant comme un moineau. Ma pensée seule le voit ; car ce petit bonhomme est une ombre ; c’est l’ombre du moi que j’étais il y a vingt-cinq ans.”
Ngày khai trường
Tôi sắp nói với bạn những gì gợi tôi nhớ lại, hàng năm, trời thu xao động, những bữa ăn chiều đầu tiên dưới ánh đèn,và những chiếc lá vàng đi trong những hàng cây run rẩy ; tôi sắp nói với bạn những gì tôi trông thấy khi đi qua vườn hoa Luxembourg vào những ngày đầu tháng Mười, hơi buồn một chút nhưng đẹp hơn bao giờ hết vì đó là thời gian từng chiếc lá rơi trên vai trắng của những pho tượng . Tôi cũng nhìn thấy trong vườn một chú bé hai tay đút túi ,cặp sách quàng vai tung tẩy tới trường như một con chim nhỏ.Tôi chỉ thấy trong tâm tưởng, bởi chú bé ấy chỉ là một cái bóng, cái bóng của chính tôi hai mươi lăm năm trước…”
Và câu này mới thật xúc động :
“C’est le même ciel et la même terre; les choses ont leur âme d’autre fois, leur âme qui m’egaye et m’attriste, et me trouble, lui seul ‘n’est plus…”
“ Vẫn trời ấy, vẫn đất ấy, vẫn những thứ mang linh hồn ngày xưa, linh hồn làm tôi vui, buồn và bối rối, chỉ riêng chú bé ấy là không còn nữa…”
Hai nhà văn ở hai phương trời, cùng đục đẽo vào lòng người những dòng văn bất hủ về một thời trong sáng nhất của đời người :” thời cắp sách đến trường “
(trích blog thời 2Đ: CHÂN DUNG HAY CHÂN TƯỚNG NHÀ VĂN (KỲ 7) KỶ NIỆM 100 NĂM NGÀY SINH NHÀ THƠ THANH TỊNH
http://nhattuan2011.blogspot.com/2011/12/chan-dung-hay-chan-tuong-nha-van-ky-7.html)
Cái cảm giác xúc động trong tôi cũng như ngày nào !
Cho đến nay, tôi vẫn nhớ như in đoạn này. Cảm ơn anh Diện đã cung cấp bài này cho tôi và nhiều bạn đọc.
Cháu tôi học lớp 3A , Trường TH Đ K, một trường đạt chuẩn Quốc gia của Quận Hà đông, cháu tôi học bán trú. Buổi chiều đến giờ học nhưng cô giáo Chủ Nhiêm Hải A chưa đến nên các cháu chưa tự học bài. Khi cô đến chả hiểu bực gì , mà cô đánh dã man các cháu. Cháu nhà tôi bị đánh vào mắt cá tay và vào chân,mà ba ngaỳ sau vẫn còn xưng. Vợ chồng đã dẫn chau đến gặp cô Hiệu trưởng để cô xem vết đánh dã man như thế nào. Cô hiệu trưởng rất xót xa xin lỗi, góp ý cô Hải A. Nhưng là một giáo viên bắt cần và mất chất hôm sau cô lại đánh các cháu khác.
Thưa bác Diện Ngày đầu tiên đến trường chỉ đẹp ngày xưa thôi, chứ bây giờ giáo viên như thế đấy, Nền GD của ta hơn vạn lần nền GD tư bản ,học trò còn bị tra tấn nhiều. Tiến sỹ Nguyễn Đình Trung, Hà đông
Ngày xưa, xưa lắm
Có vua Lạc Long
Người thuộc về giòng
Rồng Tiên hiếm có...
....
hình như của Thanh Tịnh, bác nào có cho em xin cả bài. Em xin cảm ơn!
Email: hungtienyt@gmail.com
Con đường qua nương rẫy ?
Con đường đua mẹ lên nương,
Con đường đua con đến trường ?
Nay con trẻ đi học,
Có giống như ngày xưa,
Đi ngày đầu mà hồi hôp ?
Một chân trời sẽ mở ra .
Con đường làng nay đã hóa beton,
Hai bên ruộng lúa vẫn còn xanh,
Mẹ đưa con đi học,
Bằng xe máy honda .
Giã từ kỉ niệm cũ,
Ngày đầu tiên đi học,
Mẹ dắt em tới trường,
Em vừa đi vừa khóc.
Ngày khai giảng 5/9 chẳng có một ấn tượng nào cho trẻ cả.
(xin Tễu thông cảm để chữ to, vì tôi viết chữ in để dễ nhìn thôi ạ!. Trân Trọng)
Nhưng tự điển xưa nói thế này, xin tham khảo: "hoang mang" hay dùng thay cho "hoảng mang" - nghĩa là "vội vàng" (hoảng mang cấp báo). Do đó, có thể thấy ngày nay đã dùng "hoang mang" một cách sai gốc? Chẳng hạn, các bạn trẻ nay dùng "bá đạo" theo ý tích cực, mà không biết nó có nghĩa tiêu cực:
- Chính sách khinh nhân nghĩa của kẻ chuyên dùng sức mạnh mà mưu mô.
- Cách làm không theo phép tắc chân chính.
Theo tôi, nên dùng từ "bối rối" ở đây - ngày khai trường.